Chẳng còn lạ gì việc người ta ở nơi này mà viết về nơi kia.
Những ngày cuối năm, tự thân cũng không khác điều nêu ra là mấy, song nó đang ngồi trong văn phòng tại Sài Gòn, bật máy lạnh hết cỡ để hoài niệm về
chiều cuối năm
phố núi...
Từng cành Dã Quỳ khô chọc lên trời, gai gai, xào xạc một buổi chợ trước giao thừa khoảng chục tiếng đồng hồ. Cái lam lũ còn vất vưởng trên áo quần những con người đầy mùi nắng gió cao nguyên, vẫn phải khép nép khi các nếp nhăn bánh mật xô nhau lên nụ cười khấp khởi. Để nói về cuộc sống vĩ đại của loài người, ngôn ngữ chỉ còn nước chết yểu. Một bộ phận của loài người ở đây, ngay trong khoảnh khắc này không thể nhận biết, chỉ truyền thống, đủ làm cho họ rạng rỡ, những điều giản dị khó hiểu.
Loài cây Xuyến Chi trước xuân cũng ngoi ngóp thân xơ xác thở và tích trữ dưỡng khí. Việc duy nhất khi đất trời vào tiết cuối năm: phát tán một phần thân thể của nó tới nơi con gió lơ đễnh.
Loài kiến ăn vạ và vớ bở!
Én đua nhau khiêu khích, động cỡn, ngoại tình. Lạc ở đâu về một con vịt trời ngơ ngác cố hót điệu nhạc xuân.
Nó không còn hồi hộp chờ giao thừa như năm ngoái, nó đang lên ba lên bốn, nghịch đất nghịch cát trước nhà...
© Bỉm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, bạn có thể chửi mình vài câu cho vui chứ.