Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

Bài thơ thứ nhất (ba)

Một tiến trình thụt lùi, được hoạch định bằng sự-lựa-chọn-vô-bổ. Gã biết khoảnh khắc gã vồ chụp được quá khứ một rơi vỡ là khoảnh khắc gã không thể nào thực hiện một chuyển động lý tưởng. Đó chính là sự lựa chọn-thụt-lùi-hiện-trạng, hành động làm gã hồ hởi với sự sự kiện đó - sự kiện mà gã là hung thủ-ngu-xuẩn-nhất-được yêu thương.


© Bỉm

Bài thơ thứ nhất (hai)

Trong một đêm gã làm được năm bài thơ văn xuôi thượng hạng. Đây chính là món ăn thối nát của tư duy gã-gã-một kẻ ăn mày dĩ vãng ngay giây phút này. Gã bàng hoàng trước những ẩn ức quá thể riêng biệt. Và, không thể nào biện bạch cho chứng hồ đồ dễ thương của gã-một chứng bệnh di truyền, cơn đau gã bị thừa hưởng từ một phần di sản của bố gã (1), một ít hồi môn của mẹ vợ gã (2), cả những căn bệnh của thiên hạ nào đó, gã nhe răng trong cơn khoái lạc được bốc cứt ăn vã*

(1):cần phải xét nghiệm ADN
(2) ả là một kẻ sở hữu đương nhiên một trạng thái mù lòa trước gã
*: Cứt gì cũng được, nhưng tuyệt nhiên, miệng tôi đầy những cứt

© Bỉm

Bài thơ thứ nhất

Rất buồn cuời, gã lên gân cho họ. Gã hoàn thành một màn lòe bịp mọi cụ thể hóa suy thoái, mọi xung năng bạo loạn. Gã lên gân cho công cuộc riêng tư, gã làm kẻ bố già dân tộc, gã uống cocacola-pepsi-cafe không đường và một số thứ khác. Gã vừa mua một chiếc tủ lạnh và lủi vào giường tôi. Gã lên gân cho công cuộc uống nước của cả loài người và gào to vào tai tôi:
"sao mày lại tẩy chay tao ra khỏi nó-
-một-kẻ-lưu-vong-ngay-trên-thể-xác-của-chính-tụi-mình."

©Bỉm - Trong một nỗ lực đạo văn tầm cỡ quốc tế