Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Bé Mít

tôi thường đứng ở ban công cũ,
suy nghĩ về một thời khắc và
một dạng đời sống khác, bạn tôi
thời trung học hỏi lương tháng mày
được bao nhiêu, tôi trả lời rằng
lương tháng của mày tính bằng sự
thoái hóa, nhưng tôi không chắc lắm
đúng là ban công rất cũ nhưng
tôi tưởng như cũng giống bé Mít
cũng có thể không là sự tươi
mới, có thể con tôi đã sống
ở thế kỷ mười lăm, bạn tôi
lại hỏi về những chiếc áo cũ
tôi bảo rằng cũng giống bé Mít
có thể ban công này đang mới
dần để nó sẽ càng ngày càng
tươi mới, như một dạng đời sống
khác, nó đến từ tương lai, rồi
nó sẽ diễn lại tấn trò của
tôi mặc dù tôi không chết sau
vụ đụng xe, tôi sẽ dạy nó
một vài điều rất cũ, rất mới

bé Mít không hề biết những người
rất lạ này, họ là bạn tôi
có thể Mít đã từng là bạn
họ, trong tương lai chăng? hoặc hơn
tôi giặt tã cho con, một bãi
cứt vàng chóe, biết đâu, nó đã
là màu đen, vợ tôi bảo tôi
anh hãy đi đổ rác, miệng nàng
không động, nhưng tôi biết chắc chắn
hàng xóm của chúng tôi thường trông
chờ tôi làm điều đó, họ có
một chiếc máy giặt, họ muốn xài
điện “chùa”, tôi nhớ rõ hai hôm
trước, tôi đi chợ, đã có rất
nhiều mùi, tủ lạnh của chúng tôi
đầy ắp thịt và thịt, tôi nhớ
rõ người đàn bà béo bán thịt
giống hệt người trông xe trong bệnh
viện, tôi đoán, nhà họ cũng có
một cái ban công cũ kĩ, họ
luôn dặn tôi nấu chân giò cho
vợ để có nhiều sữa, và rồi
cái miệng nhỏ nhắn của bé Mít
bú, tôi lại hình dung ra một
quang cảnh lạ mắt, có thể Mít
đang ăn một cọng cỏ đấy, nhưng

đã ba tuần rồi, rốn Mít chưa
rụng, tôi ra ban công và thường
suy nghĩ nhiều về, có thể lắm
một con mèo chẳng hạn, của tôi,
nó bỏ đi khi già rục ruỗng
tôi cũng thường kì cọ cho bé
và cho bản thân, có thể ghét
hoặc lông mèo sẽ thành một cuống
rốn khác, bé Mít ngủ nhắm mắt
tôi biết, bé không hề tính toán
để chào đời, tất cả sự có mặt
của bé, có thể chỉ là do sự
toan tính của chúng tôi, nàng bảo
nó trông hệt như anh, nhưng nó
sẽ diễn một vở kịch khác dù
cho, tình tiết có y hệt như
bây giờ, hệt như ngày hôm nọ
tôi bồn chồn trước phòng chờ đẻ
tôi thấy một ngày nào đó, sẽ
tái diễn, một cọng tóc của Mít
bay bay trong chiều, y hệt như
chiều nay, tôi trông thấy từng bông
hoa trinh nữ, rụng khô quanh ghế

có thể nào, một ngày kia, nó,
con tôi, sẽ ngồi ngay đó, hoặc
một gã trai như tôi, nó sẽ
hạnh phúc hoặc đau khổ, hoặc một
sinh linh sẽ lìa đời, nhưng kìa
tôi đâu có đóng đinh, hệt như
tôi đã bị đóng đinh, một tâm
thế mới, hoặc tái diễn trên ban
công, suy nghĩ về những điều rất
khác, đó chính là ngày hôm nay
Mít mặc áo có in hình một
chú gấu con dễ thương, tôi thì
chỉ biết về tác dụng của mật
gấu, bố tôi đã thấy người ta
lấy mật gấu từ một khoang bụng
đỏ tươi, nhưng khác xa màu kinh
nguyệt của nàng, mẹ tôi cũng có
kinh trở lại, sau khi bà sinh
ra tôi trong, một ngôi nhà đất
khác xa chỗ tôi đang đứng, và
không thể nhìn thấy, một ánh điện
đang chiếu lên đôi chân người đàn
bà mặc váy ngủ hớ hênh trong
căn nhà phía trước, và hàng chuối
bố mẹ tôi trồng khi tôi lên
ba, không thể tái diễn trước mặt
tôi, ngay bây giờ, nhưng rồi thì
tôi cũng không thể diễn lại tấn trò
của bố tôi, ông hút thuốc lào
mà cách nhả khói của tôi lại
khác, thậm chí em trai tôi, nhưng

rồi thì, ai đó sẽ tát Mít
ai đó sẽ thương yêu nó, ai
đó sẽ dạy nó sống, khác tôi
bây giờ, khác cả cách cưng chiều
hoặc ai đó sẽ thay tã cho
con của Mít, một loại tã khác
hệt như Mít bây giờ không dùng
vải màn, mẹ Mít cũng không kiêng
một vài món bổ dưỡng, một vài
động tác tốt, tôi nhìn xa khỏi

ban công, tôi nhớ về điệu bộ,
một dáng đi của tôi trong thành
phố, tôi hình dung Mít là một
cô thôn nữ, thật đặc biệt mai
sau, nhưng mẹ Mít nhất định thắng
nàng quyết chiến thắng trong cuộc đời
mà Mít thì có thể sẽ, khác
đôi mắt nó thao láo, tôi cho
Mít bú bình, mùi nước xả thơm
nhưng khác biệt mùi lúa non, tôi
không nhớ lắm, nó cũng khác mùi
quanh đây, chị tôi làm công nhân
thường dùng một loại nước hoa rẻ
tiền, có thể, sau này Mít sẽ
trồng một giàn Thiên Lý ngay ban
công này, da nó như lúc này
sẽ như cánh hoa Thiên Lý, rất
mịn, tiếng của người đàn bà nằm
cạnh vợ tôi trong bệnh viện vọng
lại, nhưng vợ tôi ngăn, nàng nói
anh hãy kiếm ba bữa cơm, thế
mà tôi thì lãng mạn thế, rồi
một tràng tiếng khóc, có thể Mít
đòi bú, có thể, nó vừa ỉa
có thể nó lạnh hoặc bị muỗi
tấn công, có thể nó mơ về
một gia đình khác, nó hoàn toàn
khác, không nóng như chỗ này, hoặc
không có tiếng xe máy rồ ga
không có tiếng rao của bánh
mì bánh ú bánh bột lọc bắp
luộc thuốc diệt chuột hoặc có thể
nó không quen mùi canh rau ngót
này, bởi nó vừa chào đời, nó
vừa kịp lạ một đời sống khác


Sài Gòn 14/4/2009
© Bỉm